Chương 119

Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa

Phong Không

11.572 chữ

15-12-2022

Thẩm Lưu Hưởng chải vuốt ký ức, y đã đi qua Đông Hoang hai lần.

Khi thiếu niên, nghe sư tôn nói tình duyên của y ở vùng Đông Hoang, sau đó...... Y tìm được một quả trứng đen lớn, một đường bị các loại yêu thú truy cắn, mang theo tình duyên phiền toái này chạy trốn khắp nơi. Nhớ lại quá trình đó, Thẩm Lưu Hưởng không ngăn được bật cười.

Một lần khác, là vài năm sau.

Y bước lên vị trí tiên quân không lâu, liền đến Đông Hoang. Lời Minh Đàm nói hẳn là khi đó, cũng là thời điểm y xảy ra chuyện được Diệp Băng Nhiên cứu, từ đây si mê Diệp kiếm tôn.

Nhưng Thẩm Lưu Hưởng không nhớ mấy chuyện này. Đoạn ký ức đó là một chỗ trống, như bị ai hủy diệt.

“Hài tử ta cứu ở Đông Hoang, vậy mà lại là ngươi?”

Thẩm Lưu Hưởng một tay che thân ảnh rồng nhỏ để tránh bị người khác trông thấy, một tay nhẹ ấn ấn cái đầu đang ngửa lên nhìn y, “Mau nói.”

“Thiên Đạo muốn giết ta. Sư tôn cứu......”

Nói xong mới vừa ngẩng đầu lên, không trung ầm vang một tiếng, sấm sét vang vọng, giọng nói Chu Huyền Lan ngừng lại, không nói tiếp nữa.

Hắn nghiêng đầu, một cái sừng nhỏ cứng rắn cọ cọ vào lòng bàn tay Thẩm Lưu Hưởng, động tác dịu ngoan, lời nói phun ra lại tràn ngập sát ý, “Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ khiến tất cả những thứ thương tổn ngươi, đều hôi phi yên diệt.”

Thẩm Lưu Hưởng chớp chớp mắt, mơ hồ đoán được một chút, ngón trỏ dừng trên sừng nhỏ, sờ sờ theo đường cong tinh xảo lưu sướng: “Ta còn có thể nhớ tới mấy thứ đó sao?”

Chu Huyền Lan bị sờ đến có chút nóng lên, nhịn xuống xúc động đem sừng dịch ra, trầm giọng nói: “Sư tôn không nhớ càng tốt, đều không phải ký ức gì tốt cả.”

Hắn được sư tôn cứu, giấu đi.

Nhưng sau đó Thẩm Lưu Hưởng gặp phải chuyện gì, Chu Huyền Lan không biết. Thậm chí không dám nghĩ. Nghĩ đến tâm tình liền phát điên như ở thế giới kia, lục tung mọi ngóc ngách đại lục tìm nguyên thần vỡ vụn của Thẩm Lưu Hưởng, thu thập lại từng chút một. Cái loại tư vị đó, là đau lòng đến mức khó có thể hít thở.

“Là ký ức không tốt sao?” Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng sờ sừng rồng dừng lại, câu môi cười cười, “Bên trong có ngươi, vậy chính là tốt.”

Chu Huyền Lan hơi hơi sửng sốt, sau đó bị nhét vào ống tay áo, tầm mắt xung quanh chợt tối sầm.

Chu Huyền Lan ló đầu ra: “Sư tôn......”

“Xuỵt,” Thẩm Lưu Hưởng vươn một ngón tay, ấn đầu nhỏ vào tay áo, “Từ Tinh Thần tới.”

Chu Huyền Lan: “......”

Từ Tinh Thần vẫn luôn đi theo hai người, chỉ là không tới gần, chỉ nhìn về phía Thẩm Lưu Hưởng ở xa xa, tầm mắt từ khuôn mặt y di chuyển đến cổ tay áo. Hắn hơi híp mắt, sau đó hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Nữ tử đứng bên trái hắn Từ Tử Linh, với cha nàng gia chủ Từ gia nhìn nhau, giấu tâm tư, sôi nổi đuổi theo Từ Tinh Thần.

Thẩm Lưu Hưởng được người hầu dẫn đường đến chỗ ở được an bài. Vừa nhìn thấy giường, liền ngáp một cái ngã lên trên. Thân thể vừa mới tiếp xúc với đệm chăn mềm mại, đã bị cánh tay hữu lực vớt lấy.

Cái trán Thẩm Lưu Hưởng để lên bả vai Chu Huyền Lan, điểm điểm: “Ngươi ở thế giới kia, sao đột nhiên lại thu thập nguyên thần của ta?”

Theo nguyên tác, Chu Huyền Lan hẳn là cực kỳ chán ghét y mới đúng.

“Ta tìm được nửa vỏ trứng rồng kia.” Chu Huyền Lan thấp giọng nói, “Bên trên có thứ sư tôn viết, tâm sinh nghi hoặc. Theo dấu vết để lại tra xét, tìm được về ký ức ngày nhỏ, nhớ ra chuyện năm đó sư tôn cứu ta.”

Vỏ trứng rồng cứng rắn vô cùng, căn bản không có khả năng bị người lưu lại dấu vết, Chu Huyền Lan biết rõ. Nếu có thể để Thẩm Lưu Hưởng viết lên, chỉ có một loại khả năng...... Hắn ngầm đồng ý.

Ngay lúc đó Chu Huyền Lan cảm thấy không thể tưởng tượng, vì thế bắt đầu xuống tay điều tra.

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: “Ta viết cái gì?”

Ngữ khí Chu Huyền Lan lộ ra chút ý cười, nói: “‘Đi đây’, ‘sau này sẽ đón ngươi’, còn có ‘tay đấm’‘phạt đứng’......”

Thẩm Lưu Hưởng giơ bày ra tiếng nói: “Tay đấm? Phạt đứng? Ta đối với ngươi sao?”

Nghe lời Minh Đàm thuật lại, tiểu hài tử y cứu đại khái bốn năm tuổi, tưởng tượng đến cảnh tiểu Chu Huyền Lan năm tuổi, bị tay đấm phạt đứng...... Thẩm Lưu Hưởng dừng một chút, không phúc hậu cười: “Nhất định là ngươi không nghe lời, nếu không ta sẽ không như thế.”

Thẩm Lưu Hưởng cân nhắc, càng nghĩ càng có khả năng.

Một con rồng nhỏ chưa hiểu chuyện, không chừng có biết bao phản nghịch nghịch ngợm.

Chu Huyền Lan trầm mặc một lát, yết hầu ngứa khụ một tiếng, nói: “Tính tình quả thật có chút không tốt, nhưng đối với sư tôn, vẫn là rất ngoan.”

Thẩm Lưu Hưởng nhướn nhướn đuôi lông mày, trực giác lời này đang gạt người. Hơn phân nửa là con rồng nhỏ kia không chỉ có không ngoan, còn kiệt ngạo khó thuần, vô cùng lãnh khốc. Đáng tiếc không nhớ nổi, chỉ đành nghe Chu Huyền Lan điểm tô cho đẹp bản thân.

Thẩm Lưu Hưởng lắc đầu, nghe Chu Huyền Lan nói vài chuyện hai người ở Đông Hoang, chỉ trong chốc lát, đã nhắm mắt ngủ rồi.

Đợi y ngủ xong, Chu Huyền Lan đứng dậy rời khỏi phòng.

Mây đen che trăng, bầu trời đêm tối tăm một mảnh, phía dưới Ánh Tuyết Thành, tuy là đêm khuya lại nơi chốn giăng đèn kết hoa, náo nhiệt đến cực điểm. Phần lớn là người ham chơi, còn có người Từ gia đang an bài công việc cho đại điển hợp tịch ngày mai.

Ở một chỗ tối ánh đèn không soi tới, Chu Huyền Lan bày linh thạch xuống mặt đất.

Từ Tinh Thần đuổi tới, nhìn thấy màn này hỏi: “Trận pháp này của ngươi có nhốt được khômg? Ngày mai đừng để cho người chạy mất.”

Chu Huyền Lan thay đổi vị trí, bày linh thạch: “Chắc hơn kết giới của ngươi.”

Từ Tinh Thần cười lạnh, đang muốn phản bác mỉa mai, bên trong thành chợt bắn pháo hoa lên trời cao, vang phanh phanh phanh không ngừng.

Thẩm Lưu Hưởng bị cứng rắn đánh thức, duỗi tay sờ sờ bên cạnh thấy trống không, không biết Chu Huyền Lan đi đâu, y xuống giường khoác thêm áo, xoa xoa mắt đi ra ngoài.

Trên bầu trời bên ngoài, pháo hoa rực rỡ nở rộ khắp thành, trong sơn trang còn không ít người chưa nghỉ ngơi, dựa lan can nhìn ngắm.

Thẩm Lưu Hưởng đi dạo khắp nơi, không thấy thân ảnh Chu Huyền Lan, đang định trở về, phía sau truyền đến một giọng nói như đã từng quen biết, mềm nhẹ dễ nghe: “Tại hạ là các chủ Phá Khung Các. Mỹ nhân đằng trước...... Đạo hữu xưng hô thế nào?”

Dứt lời, bước chân tới gần.

Thẩm Lưu Hưởng nhướn đuôi lông mày. Thanh âm này...... Là Tố Bạch Triệt?!

Tố Bạch Triệt mặc một bộ áo tím, đội ngọc quan, cầm trong tay một bầu rượu, thần trí còn thanh tỉnh, chỉ mang theo một chút men say.

Gã híp mắt, nhìn chằm chằm thân ảnh lắc lư phía trước. Đối phương tóc dài chạm eo, dáng người thon dài, bàn tay rũ bên người trắng nõn như ngọc. Bằng kinh nghiệm nhiều năm của gã, nhất định là một đại mỹ nhân.

Phải nạp vào phòng......

Nhưng trong lúc gã đang chuẩn bị trong đầu, người phía trước đã xoay người lại.

Tố Bạch Triệt thình lình đối thượng một đôi mắt phượng, gã sửng sốt, há to miệng, cảm giác say mất sạch.

Đệch...... Thẩm Lưu Hưởng?!

Từ khi thoát khỏi Chu Yếm, Tố Bạch Triệt không hề bị Đồng Khê uy hiếp, gã biến hóa dung mạo, kịp thời rời xa tầm mắt đám người Lăng Dạ, lập ra thương các, sống quá xuân phong đắc ý, cực kỳ khoái hoạt.

Đau lòng duy nhất chính là, kiều thê mỹ quyến trong viện của gã chỉ có thể ngắm, không thể đụng vào.

Đồng Khê ôm quyết tâm đồng quy vu tận, ngăn cản gã hết lần này đến lần khác. Nhưng Tố Bạch Triệt vẫn không ngừng khuếch trương hậu viện, tính toán cho sau này. Chỉ đợi lộng chết cái hệ thống không dùng được, chỉ biết chỉ huy này, liền hoàn toàn được giải phóng.

Nhưng, mấy năm nay gã thử biết bao biện pháp, đều không mảy may động đến được Đồng Khê.

Phá Khung Các hiện giờ là thương các nổi danh đại lục, lần này Từ gia đưa tới thiệp mời, Tố Bạch Triệt liền tới. Ban ngày kết giao với không ít người, ban đêm mỹ nhân trong ngực uống thêm chút rượu. Nhưng ngại uy hiếp của Đồng Khê, đành phải cứng rắn đẩy mỹ nhân ra khỏi ngực, mang theo vài phần men say lẻ loi trở về phòng.

Trên đường vô tình ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy thân ảnh trên hành lang, trực giác là một đại mỹ nhân, liền tiến lên muốn diễn cảnh tình cờ gặp gỡ đầy mỹ lệ. Lại không nghĩ, hơn nửa đêm còn như bị hắt nước lạnh lên người.

Tố Bạch Triệt cảnh giác lui ra sau mấy bước, dẫn đầu nhìn bốn phía. Sau khi phát hiện không còn ai khác, mới khẽ thở phào một hơi.

Sau khi Thẩm Lưu Hưởng thân vẫn không bao lâu, liền có vài nhóm người đang âm thầm nhìn chằm chằm gã. Tố Bạch Triệt vốn không phát hiện ra, vẫn là Đồng Khê liên tiếp hét lớn.

“Kiếm Tôn trong chỗ tối. Nhất định là còn tình nghĩa với ngươi. Mau làm theo lời ta nói!”

“Lăng Dạ phái người tới. Nhất định là tới đón ngươi. Ngươi mau chuẩn bị!”

“Đế Tinh Thần vậy mà cũng phái người tới...... Ta biết rồi. Nhất định là nhất kiến chung tình với bức họa vẽ ngươi!!”

“A a a! Là Chu Huyền Lan! Hắn dùng thần thức nhìn ngươi. Cơ hội tới. Mau tiến lên!”

Tố Bạch Triệt nghe thấy mấy thứ này chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, vừa ở trong đầu mắng Đồng Khê, vừa giả vờ không biết thân ảnh trong chỗ tối, thành thành thật thật làm chuyện của mình.

Có cái rắm tình nghĩa, không phát hiện toàn bộ người tới đều không có ý tốt hay sao?!

Gã không chút nghi ngờ nếu mình làm theo lời Đồng Khê, chính là tặng đầu người!

Đoạn thời gian đó, Tố Bạch Triệt đến ngủ cũng không ngon, thậm chí hoài nghi những người này đoán được gã không thích hợp, hoặc là phát hiện ra Đồng Khê. Cũng may không bao lâu sau, nghe thấy Đồng Khê tức đến mức chửi ầm lên, những người nhìn chằm gã đều bỏ chạy rồi.

Đã qua nhiều năm như thế, lòng Tố Bạch Triệt vẫn còn sợ hãi. Giờ phút này nhìn thấy Thẩm Lưu Hưởng, nhớ tới đám người Chu Huyền Lan, theo phản mà cảnh giác hơn.

Thẩm Lưu Hưởng hơi híp mắt, nhìn gương mặt xa lạ vì dịch dung: “Tố Bạch Triệt?”

Y đi lên phía trước một bước, sắc mặt Tố Bạch Triệt lại đột nhiên đại biến, chạy nhanh như chớp, chỉ để lại bóng dáng hoảng sợ.

“?”

Thẩm Lưu Hưởng đang buồn bực, chở nghe được một tiếng sư tôn, quay đầu lại thấy Chu Huyền Lan đang đi tới.

Thật vất vả mới nhìn thấy bóng dáng nhiệm vụ, Đồng Khê kích động báo cho gã. Nháy mắt sau đã bị hành động của Tố Bạch Triệt làm cho tức đến mức mồm miệng không rõ, “Chạy cái gì mà chạy? Nghe ta thì đã sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi!”

“Ngươi còn chưa từ bỏ nhiệm vụ rác rưởi đó?”

Tố Bạch Triệt suyễn một hơi. Tuy đã là Hóa Thần cảnh, nhưng so với đám người Chu Huyền Lan, tu vi vẫn là chênh lệch rất lớn, không có năng lực tự bảo vệ mình, nên gã có thể tránh những người này thì sẽ tránh.

Lúc này nghe Đồng Khê ầm ĩ, không kiên nhẫn nói: “Ngươi chỉ biết kêu gào ngoài miệng, thật là không dùng được. Nếu ta không tự mình tính toán, sợ là bị người treo thanh đao trên đầu, ngươi cũng không cứu được ta.”

“Nếu ngươi sớm nghe ta, ai dám treo đao trên đầu ngươi?! Tự mình chuốc lấy cực khổ còn liên lụy ta!”

Đồng Khê cười lạnh, “Huống hồ ta có công năng lợi hại, chỉ là không tiện thi triển thôi.”

Tố Bạch Triệt nói: “Không phải Đế Vân Vũ phi thăng rồi sao? Còn ai có thể phát hiện ra ngươi? Ta thấy ngươi còn tiếc mạng hơn ta! Nhát như chuột!”

Đồng Khê thấy gã trào phúng, lại không phản kích. Tuy Đế Vân Vũ đã rời đi, nhưng nếu nó thi triển lực lượng, phiến đại lục này còn có người có thể bắt được nó. Không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị nhốt ở nơi này. Nhưng nếu bị bắt được, nói không chừng ngay cả mạng sống cũng không còn.

Tố Bạch Triệt trầm mặc nhìn nó thật lâu, ánh mắt hơi lóe.

Đồng Khê từng nói cho dù mình chết rồi, nó cũng sẽ không chết, chỉ là bị nhốt ở phiến đại lục này thôi. Hơn nữa, cho dù có người nhận ra sự tồn tại của nó, cũng không hề có biện pháp với một thứ hư vô mờ mịt như nó.

Nhưng từ trước đến nay nó lại không chịu thi triển lực lượng, lo lắng bị ai bắt được. Chẳng lẽ khi đó sẽ lộ ra sơ hở sao?

Tố Bạch Triệt cân nhắc trong lòng, lén lút nghĩ biện pháp dụ Đồng Khê ra tay thử xem, nói không chừng có thể có biện pháp giải quyết đối phương.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!